Novel Manhwa Premium

Kho Tàng Truyện Manhwa & Light Novel Chất Lượng Cao - Kiểm Tra Trước Khi Nhận

Hoa Sơn tái khởi

Chapter 1850: Vận mệnh. (5)

Chapter 1850: Vận mệnh. (5) "Aaaaaaaaaaaaaaaa!" Cơn giận đôi khi nâng cao giới hạn của con người. Nó khiến người ta có thể tìm ra sức mạnh vốn dĩ không thể có, làm những điều tưởng chừng không thể thực hiện được. Thanh kiếm của Đường Tiểu Tiểu lúc này chính là như vậy. Trong kiếm của nàng, một sức mạnh mãnh liệt đã dâng lên, điều mà bình thường nàng khó có thể tưởng tượng được. Đây là một thanh kiếm tràn ngập sự cuồng nộ. Khi đối mặt với cảm xúc thuần khiết đến mức mất kiểm soát, gương mặt Trường Nhất Tiếu thoáng hiện một nụ cười khoái trá. Bùm! Bàn tay của hắn và thanh kiếm của Đường Tiểu Tiểu va chạm mạnh mẽ. "Trường Nhất Tiếu! Trường Nhất Tiếu! Trường Nhất Tiếu!!!" Đường Tiểu Tiểu vừa rơi lệ vừa quét kiếm như cuồng phong. Sức mạnh trong thanh kiếm của nàng đã tăng lên không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng chỉ có vậy. Kiếm thuật vốn dĩ không được phép mất đi sự bình tĩnh. Nếu mất đi sự tinh tế trong kiếm, thanh kiếm sẽ chẳng khác gì rìu của người chặt củi. Dù nàng đã dồn sức, nhưng thanh kiếm ấy cũng không thể chạm được vào tà áo của Trường Nhất Tiếu.(..... ... . *....... Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL13.COM.) Đường Tiểu Tiểu, với tư cách là một kiếm tu đã nhiều lần đối mặt với tử thần, nhanh chóng nhận ra điều này. Vì vậy, dù cảm xúc cuồng loạn, nàng vẫn kìm nén hết mức có thể và không để lộ sơ hở. Tuy nhiên, đối thủ của nàng là Trường Nhất Tiếu, nên những biện pháp ứng biến như vậy vẫn chưa đủ. Chỉ trong vài chiêu, đã có không ít lần Đường Tiểu Tiểu bộc lộ sơ hở đủ để mất mạng. Nhưng Trường Nhất Tiếu không ra tay. Hắn chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, trong khi nụ cười trên môi hắn không còn là sự chế nhạo như thường ngày.2 "Aaaaaaaaaaa!" Khi Đường Tiểu Tiểu gào thét lao tới, cuối cùng Trường Nhất Tiếu cũng vươn tay ra. Tạch. Hắn dễ dàng bắt lấy tay cầm kiếm của Đường Tiểu Tiểu, và trước khi nàng có thể phản ứng, hắn đã kéo mạnh. Đôi mắt đầy nước mắt của Đường Tiểu Tiểu và đôi mắt sắc bén của Trường Nhất Tiếu chạm nhau chỉ trong gang tấc. Trường Nhất Tiếu chậm rãi mở miệng. "Sao ngươi lại như vậy?" "Hả…?" "Ngươi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi mà." Đường Tiểu Tiểu không tự chủ được mà run rẩy. Những lời của Trường Nhất Tiếu như một nhát dao đâm vào tim nàng. "Ngươi đã chuẩn bị rồi mà. Khi ngươi tự mãn và la lối, ngươi có nghĩ tới những thứ mình sẽ mất không?" "Buông raaaaaaaaa!" Đường Tiểu Tiểu điên cuồng vung kiếm xuống. Đó không còn là một chiêu kiếm nữa, mà giống như một người mất đi lý trí, cầm một cây gậy và vung điên cuồng.7 "Ngươi! Ngươi thì hiểu cái gì chứ! Một kẻ như ngươi thì hiểu cái gì chứ!" Keng! Keng! Những cú vung kiếm của nàng như điên cuồng đập vào vòng tay của Trường Nhất Tiếu. Sau một lúc tấn công như vậy, Đường Tiểu Tiểu thu lại tinh thần và tung ra Mai Hoa Kiếm Khí. Nhưng trước khi nàng kịp làm gì, Trường Nhất Tiếu đã đánh mạnh vào ngực nàng. Bốp! Máu từ miệng Đường Tiểu Tiểu phun ra. Nàng bay vèo xuống đất như chiếc diều bị đứt dây. "Đạo trưởngggg!" Nam Cung Độ Huy hét lên hoảng sợ. Tuy nhiên, Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng cựa quậy và đứng dậy. Nàng bị thương nặng, nhưng không thể tin nổi nàng lại có thể nhận đòn của Trường Nhất Tiếu mà vẫn đứng dậy được. Nhìn thấy cảnh đó, Nam Cung Độ Huy vừa mừng vừa nghi ngờ. 'Không thể nào.' Đúng là may mắn, nhưng lại là một điều không thể xảy ra. Trường Nhất Tiếu lại ra tay với đối thủ một cách nhân từ như vậy sao? Điều này ngay cả trong tưởng tượng cũng không thể xảy ra. Có thể là có sai sót gì đó. Nhưng điều đó cũng trái với những gì Nam Cung Độ Huy biết. Người ra tay đâu phải là ai khác, chính là Trường Nhất Tiếu. Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất. "Dậy đi." Trường Nhất Tiếu cười nhẹ nhìn Đường Tiểu Tiểu. "Ngươi đâu có đau đến mức như vậy." Cảm giác lạnh lẽo không thể diễn tả từ Trường Nhất Tiếu khiến Nam Cung Độ Huy cảm thấy một mối nguy hiểm cực kỳ lớn, hắn cố gắng lao tới giúp Đường Tiểu Tiểu. Nhưng việc đó lại là điều không thể.2 "Aaaaaaaa!" "Mẹ kiếp……!"7 Bỗng nhiên, một bàn tay đen sì bay về phía Nam Cung Độ Huy, và hắn phải vất vả mới tránh được.4 Đúng vậy, với những vết thương nghiêm trọng, Nam Cung Độ Huy thậm chí không thể đối phó với những kẻ điên loạn trước mắt. Thực sự, việc hắn còn sống sót giữa những kẻ này là một điều may mắn. Tuệ Nhiên và Lý Tống Bạch cũng chẳng khá hơn. Hai người này thậm chí còn phải đối mặt với nhiều kẻ thù hơn Nam Cung Độ Huy. "Chết tiệt!" Nam Cung Độ Huy gầm lên rồi vung kiếm. Trong khi đó, Trường Nhất Tiếu vẫn thong thả bước về phía Đường Tiểu Tiểu.5 “Hức…” Đường Tiểu Tiểu hổn hển thở dốc. Ngực nàng phập phồng mạnh mẽ. Cơn đau bắt đầu từ ngực khiến nàng như muốn gục ngã. Trường Nhất Tiếu đang tiến lại gần. Trong hoàn cảnh này, lẽ ra nàng phải cảm thấy áp lực ghê gớm, nhưng điều chiếm lấy tâm trí Đường Tiểu Tiểu lúc này lại là một cơn giận dữ và căm hận cực kỳ mãnh liệt, khiến nàng cảm thấy ngột ngạt đến mức khó thở. Và…(..... ... . *....... Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL13.COM.) Nước mắt nàng rebhvbkhông ngừng tuôn rơi. Cơn giận và căm hận không thể nào xua tan được nỗi đau quá lớn trong lòng nàng. Đau thương cứ lớn dần lên, cuối cùng như muốn nuốt chửng tất cả. "Ngươi có đau không? Đau đến mức bất lực?" Trường Nhất Tiếu nhìn nàng với ánh mắt như không thể hiểu nổi, nhưng hành động của hắn không giống một người đang cảm thấy khó hiểu. "Thật kỳ lạ nhỉ? Ngươi la lối về đại nghĩa, về hiệp nghĩa. Nhưng theo như bổn quân biết, đại nghĩa là không màng đến sự hy sinh của bản thân mình. Vậy mà tại sao một kiếm tu Hoa Sơn như ngươi lại quằn quại như vậy?" Nụ cười lạnh lẽo của Trường Nhất Tiếu hiện lên trên môi hắn. "Có lẽ ngươi chưa bao giờ thực sự chuẩn bị cho những điều đó." Đường Tiểu Tiểu run rẩy. Trường Nhất Tiếu không bỏ qua khoảnh khắc này mà tiếp tục cười rạng rỡ, nói tiếp. "Con người đôi khi lại không hiểu rõ chính mình." "Im đi." "Phải, có thể ngươi đã tin vào điều đó. Tin rằng mình có thể hy sinh mọi thứ, có thể vượt qua bất kỳ tình huống nào, kiên cường chịu đựng vì cái gọi là đại nghĩa." "Câm miệng..." Đôi mắt của Trường Nhất Tiếu bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. "Nhưng mất mát thì không phải thứ có thể cáng đáng bằng những lời hoa mỹ đó." Những lời ấm áp mà lạnh lùng ấy khiến ánh mắt của Đường Tiểu Tiểu dao động mạnh mẽ. Dù cố gắng đến đâu, nước mắt nàng vẫn không ngừng rơi. Nàng muốn la lên rằng đó không phải sự thật, nhưng tuyệt vọng lại càng cuốn lấy nàng mạnh mẽ hơn. "Một cuộc sống khi mà cơ thể bị đao kiếm chém vào, khi vượt qua sinh tử, khi mất đi tương lai, khi không thể đạt được những điều mình mong muốn, khi phải chịu đựng nỗi khát khao không thể nào xoa dịu." Trường Nhất Tiếu gật đầu nhẹ. "Đúng, một cuộc đời thật đẹp. Thật là xán lạn. Nhưng giờ ngươi đã hiểu chưa?" “...” "Chỉ có vậy thôi thì không gọi là mất mát đâu. Mất mát là khi chúng ta bị cướp đi thứ mình không muốn mất nhất. Không phải là mất đi, mà là bị cướp đi. Như cái chết của phụ thân ngươi vậy." Cơn thù hận bùng lên trong mắt Đường Tiểu Tiểu. Nàng muốn buông lời nguyền rủa, muốn xông vào Trường Nhất Tiếu, nhưng giờ đến chút sức để làm điều đó nàng cũng không còn. Lời nói của Trường Nhất Tiếu tiếp tục vang lên, nó nắm chặt lấy tâm trí của nàng và không buông tha. Để rồi từ đó, nó dần dần xâm lấn vào sâu thẳm bên trong nàng. "Không phải vậy đâu!" Cuối cùng, Đường Tiểu Tiểu hét lớn. Nàng lao về phía Trường Nhất Tiếu mà không màng đến bất cứ điều gì, lần này còn mạnh mẽ hơn trước. Dĩ nhiên, nàng bị hất văng ra ngay lập tức, nhanh hơn so với lần trước. Một lần nữa, Đường Tiểu Tiểu ngã xuống đất một cách bất lực, tay nàng bám chặt lấy mặt đất như thể đang tìm kiếm sự cứu rỗi. Dù cố gắng thế nào, nàng vẫn không thể nắm bắt được sức mạnh trong tay. Giọng nói của Trường Nhất Tiếu vang lên phía sau lưng nàng. "Hiểu rồi chứ? Chính là vì ngươi thiếu quyết tâm đấy." Vai nàng run rẩy như cây liễu trong gió. Nỗi buồn ấy lớn đến mức nàng không thể bật khóc. Đôi mắt của Trường Nhất Tiếu nhìn nàng với một ánh sáng kỳ lạ, dường như đang quan sát nỗi đau của nàng. "Nói đi, ngươi thật sự đã sẵn sàng để mất đi chưa?" “Trường Nhất…” "Sẵn sàng chưa?" Rắc… rắc. Đường Tiểu Tiểu không thể kiềm chế, ngẩng đầu lên một cách vô thức. Ánh mắt của Trường Nhất Tiếu không hướng về nàng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt đó đã dời đi, nhìn sang người khác. Tuệ Nhiên, Nam Cung Độ Huy và Lý Tống Bạch. Cột sống của nàng bỗng lạnh toát, một cảm giác rùng mình xâm chiếm cơ thể. Ngay lúc đó, Đường Tiểu Tiểu nhanh chóng đứng dậy. Các khớp xương và cơ bắp của nàng như gào thét, khí tức chảy nghịch lưu trong đan điền đang bất ổn định. Nhưng lúc này, nàng không quan tâm đến những cơn đau đó. "Ngươi… đừng hòng giở trò." Dù máu đang trào ra từ miệng, nàng vẫn gắng gượng đứng lên. Không thể không làm vậy. Nếu nàng tiếp tục ngồi im, lưỡi kiếm của Trường Nhất Tiếu sẽ nhắm vào những người khác. "Hử?" Trường Nhất Tiếu nhìn nàng như thể thấy điều gì đó thú vị. "Không… Ta sẽ không mất gì cả. Dù là gì đi nữa, ta sẽ không để ngươi cướp đi những gì của ta!" “...” "Ta sẽ nghiền nát ngươi!" Đôi mắt to của nàng đầy căm thù. Đồng thời, một luồng sát khí sắc bén như dao cắt xuyên qua không khí, bao trùm lấy Trường Nhất Tiếu. "Ha ha." Hắn không thể tưởng tượng nổi rằng đó lại là khí thế của một kiếm tu chính phái. Sát khí mãnh liệt của nàng hoàn toàn khác với lý tưởng cao cả mà nàng vừa mới lên tiếng. Đường Tiểu Tiểu sợ hãi một điều duy nhất. Đó là nỗi sợ mất đi những thứ quan trọng. Chỉ khi mất đi, nàng mới nhận ra điều đó đáng sợ như thế nào. Nỗi sợ không thể mất thêm bất cứ điều gì nữa. Nàng không thể bị chỉ trích vì điều đó. Thực ra, đó là điều đúng đắn. Tình yêu và sự bảo vệ những gì quý giá cần được khen ngợi. Nàng siết chặt thanh kiếm dù đôi tay vẫn còn run rẩy. Nàng dồn hết sức lực và cẩn trọng từng bước đi. Trường Nhất Tiếu nhìn nàng, thấy hình ảnh của chính mình trong đó. "Ngươi căm ghét bổn quân đến vậy sao? Nhưng…" Khóe môi của Trường Nhất Tiếu nở một nụ cười ác ý. Hắn ta nhìn Đường Tiểu Tiểu và tất cả mọi thứ xung quanh với ánh mắt đầy căm thù. "Bổn quân cũng như ngươi thôi." Bỗng lam viêm bao trùm lấy Trường Nhất Tiếu. *** Ầm! "Áaa! Khốn kiếp!" Tiếng hét của Bạch Thương vang lên từ phía sau. Tuy nhiên, dù nghe thấy vậy, Bạch Thiên vẫn không dừng lại. Đây là một chiến trường tàn bạo. Dù đang lao về phía trước, thanh kiếm mạnh mẽ của kẻ địch vẫn lướt qua gần sát họ. Một sai sót nhỏ… không, chỉ một chút xui rủi thôi cũng có thể lấy đi mạng sống của họ. Tuy nhiên, lúc này, Bạch Thiên không còn quan tâm đến mối đe dọa đó. Ánh mắt hắn ta chỉ tập trung vào một người duy nhất, người đang quay lưng và bỏ chạy. "Đứng lại, tên khốn kiếp!" Rầm! Bạch Thiên đập mạnh chân xuống đất. Thông thường, việc đuổi kịp là điều bất khả thi. Võ công của Bạch Thiên đã bị phế, còn tên kia thì không. Nhưng vào lúc này thì có thể. Bởi không chỉ riêng hắn, tất cả mọi người đều phải tránh né những lưỡi kiếm đang vung vẩy hỗn loạn không phân biệt bạn hay thù. Tuy vậy, khoảng cách giữa hắn và kẻ đeo mặt nạ vẫn chẳng có dấu hiệu rút ngắn. Đã vậy, đan điền của Bạch Thiên còn đau đớn như muốn nổ tung. Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt của Bạch Thiên bừng cháy lửa giận. Xoẹt! (..... ... . *....... Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL13.COM.) Hắn không do dự rút kiếm. “Này!” Rầm! Hắn lại một lần nữa đạp mạnh xuống đất. Cánh tay đã hỏng chẳng biết có chịu nổi không. Giờ chỉ còn biết tin tưởng mà thôi. “Đứng lại!!” Bạch Thiên dồn hết sức vung kiếm. Cánh tay đau đớn gào thét, thanh kiếm kêu ken két như sắp gãy. Vút! Dù vậy, thanh kiếm vẫn bay vút lên, xuyên qua không trung với sức mạnh ghê gớm. Nó xoay tít như chong chóng và lao thẳng vào lưng của kẻ đeo mặt nạ. Có vẻ hắn cảm nhận được thứ gì đó đang lao đến từ phía sau, hắn liền quay ngoắt người lại và vội vàng rút kiếm đỡ đòn. Keng! Hắn gạt được kiếm của Bạch Thiên. Nhưng chừng đó là đủ rồi. “Bạch Thương!” “Đệ biết rồi!” Không để lỡ một giây, Bạch Thương lao vào, vung kiếm chém thẳng xuống đầu kẻ đeo mặt nạ. Ầm! Kẻ đó chặn được đòn tấn công của Bạch Thương và lập tức vào thế phòng thủ. Đôi chân vốn không ngừng chuyển động của hắn, lần đầu tiên, dừng lại. “Aaaa!!” Bạch Thiên lao tới, dùng vai húc thẳng vào người tên đó. Uỳnh! Kẻ đeo mặt nạ ngã lăn lóc xuống đất. Bạch Thiên gầm lên. “Bắt được ngươi rồi, tên khốn!” Tên đeo mặt nạ ngồi thụp xuống, một tay nắm chặt lấy chiếc mặt nạ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên. Trong đôi mắt hiện ra qua khe hở ấy ánh lên sự lạnh lẽo và thù địch khó hiểu.

446