Hoa Sơn tái khởi
Chapter 1849: Vận mệnh. (4)
Ánh hào quang chói lòa như mặt trời trắng rơi xuống trần thế cuốn phăng lũ ma nhân. Đó không đơn thuần là kiếm khí, mà giống như một luồng chưởng lực kinh hoàng. Có thể tạo ra một luồng khí kinh thiên động địa như vậy bằng thanh kiếm sắc bén, thứ mà chỉ có Thương Thiên Nam Cung Thế Gia mới có thể thi triển được. Nhưng điều đó không có nghĩa là kiếm khí đặc trưng của Nam Cung Thế Gia là vô địch. “Khực…” Lũ ma nhân cắn chặt răng, thỉnh thoảng rên lên khe khẽ. Kiếm khí tràn tới rồi bùng phát như sấm sét trong nháy mắt khiến cho ngay cả những kẻ đã bị tẩy não bởi tín niệm điên cuồng cũng muốn gào thét vì đau đớn. Vù vù vù! Chúng bị hất văng ra như những viên sỏi bị một đứa trẻ đá tung bên bờ nước. Nam Cung Độ Huy đáp xuống khoảng không vừa lộ ra. “Hộc! Hộc!” Thân thể hắn đã đầy vết thương thương. Dù vậy, chỉ với một nhát kiếm, hắn đã ngăn chặn được sự tiến công cuồng bạo của lũ ma nhân. Sự oai phong này không cần phải giải thích cũng có thể thấy rõ. Dù không thể thoát được, nhưng ít ra, những võ giả của Thiên Hữu Minh vốn chìm trong tuyệt vọng cũng thoáng hiện lên tia hy vọng.(..... ... . *....... Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL13.COM.) “Nếu là bọn họ… có lẽ trong tình huống tuyệt vọng này, họ vẫn có thể tìm được lối ra. Họ là bằng hữu của Hoa Sơn Kiếm Hiệp cơ mà.”2 Phải, hy vọng ấy dù chỉ trong chốc lát cũng bao trùm lấy họ. Nhưng hiện thực mà họ phải đối mặt lại tàn nhẫn đến mức không thể bị đánh bại chỉ bằng một tia hy vọng nhỏ nhoi. Bộp. Lũ ma nhân ngã vật ra đất dần dần đứng dậy. Dù đó là chiêu toàn lực của Nam Cung Độ Huy nhưng lũ địch lại tiếp tục đứng lên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Rắc rắc. Tiếng xương vặn vẹo phát ra từ thân thể những ma nhân đứng dậy như bóng ma. Nam Cung Độ Huy cắn chặt môi. ‘Khốn kiếp… ta đã dốc hết sức rồi mà.’ Hắn nghĩ ít ra cũng phải hạ được một tên. Nhưng tất cả bọn chúng đều đứng lên như không hề hấn gì. Dù cơ thể chúng vặn vẹo, nhưng không thể bị chém đứt. Cơ thể chúng có thể gãy, có thể vỡ, nhưng không thể bị cắt lìa. Kiếm pháp của Nam Cung Thế Gia từ bỏ sự sắc bén, yếu tố cơ bản của kiếm, để theo đuổi cực hạn của kiếm lực. Vì thế, những thân thể dị thường của lũ ma nhân gần như là khắc tinh với kiếm pháp của Nam Cung Thế Gia. Ánh mắt lũ ma nhân nhìn Nam Cung Độ Huy không chứa đựng sự phẫn nộ. Đơn giản vì chúng luôn ở trong trạng thái phẫn nộ, sẵn sàng bộc phát thù hận bất kỳ lúc nào. Chỉ vì trúng một chiêu, chúng không có lý do gì để thay đổi cảm xúc với hắn ta cả. Vù vù vù vù. Ma khí chúng phát ra bắt đầu cuộn trào như bão tố. Áp lực dâng lên đến mức nghẹt thở, khiến đan điền của Nam Cung Độ Huy quay cuồng. Nam Cung Độ Huy nghiến chặt răng. “Đúng vậy… ta biết là sẽ như vậy mà.” Kết quả là tuyệt vọng. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn phải gục ngã trong tuyệt vọng. Hắn vẫn đang sống, vẫn còn cầm kiếm trong tay. Dù nhát kiếm vừa rồi đã cho thấy cái chết đang cận kề, nhưng nếu hắn còn đứng vững, hắn sẽ không lùi bước. “Nếu run rẩy trước chuyện này thì ta còn mặt mũi nào gặp lại phụ thân dưới suối vàng nữa?”7 Hắn bật cười. Một nụ cười tràn đầy ngạo nghễ. Để giữ vững đôi chân đang run rẩy. “… Thế này thì khó thật rồi.” Giọng nói thiếu tinh tế của kiếm tu Tông Nam khiến nụ cười của Nam Cung Độ Huy nhạt đi đôi chút, nhưng không sao cả. Bởi ở đây không chỉ có Lý Tống Bạch. “Dù sao cũng đã ngăn được bọn chúng rồi.” Đường Tiểu Tiểu bình thản nói. Quả thực, một kiếm của Nam Cung Độ Huy đã làm chững lại khí thế như lửa cháy rừng của lũ địch. Dù không hạ được kẻ nào, nhưng không thể coi là vô ích. Chỉ đáng tiếc là sự chững lại đó không kéo dài lâu. Phập! Chúng lại bắt đầu hành động. Áp lực không thể diễn tả bằng lời ập tới. Nhưng không ai chần chừ. Từ Tuệ Nhiên đến Nam Cung Độ Huy, rồi Lý Tống Bạch – tất cả cùng lúc xông lên phía lũ ma nhân. Chỉ cần để lộ chút sơ hở, sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức. Đó là bản năng sinh tồn được mài giũa trên chiến trường sinh tử, là lựa chọn tự nhiên để giành lấy kết quả tốt nhất. Nếu nhìn từ góc độ khác, hành động của họ có thể được gọi bằng một từ. ‘Gan dạ.’ Không ai dám chắc sẽ ngăn được bọn chúng. Kẻ địch quá mạnh, còn họ thì đã mỏi mệt rã rời. Dù không mệt cũng khó mà ứng phó nổi. Chính vì lý do đó mà họ không thể đứng sau. Bởi ai cũng biết đây là việc vô cùng khó khăn, nên không ai lùi lại phía sau. Quyền của Tuệ Nhiên tung ra.2 Kim quang rực rỡ đổ xuống bọn ma nhân, tỏa ra hào quang trừ tà. Nhưng ngay cả khi đối mặt với luồng khí đối nghịch cực độ, lũ ma nhân vẫn không hề nao núng. Có người sợ chết. Nhưng cũng có kẻ đón nhận cái chết với niềm vui. Lũ ma nhân biết rằng trên đời này có những điều quý giá. Nhưng chúng chưa bao giờ được học rằng một trong những điều quý giá ấy chính là mạng sống của chính mình. Vì vậy, chúng lao thẳng vào quyền lực của Tuệ Nhiên mà không có chút do dự. Uỳnh uỳnh uỳnh! Tiếng chấn động vang lên, và bọn ma nhân bị đánh bay lên không trung. Nhưng số ma nhân tiếp tục lao vào Tuệ Nhiên lại gấp đôi số đã bị đánh bật ra. Sự đáng sợ của ma nhân không rebhvbchỉ vì sức mạnh.7 Chúng không có phẩm giá mà một cường giả nên có. Dù chỉ cần ba tên, thậm chí hai tên cũng đủ để phân định thắng bại, chúng vẫn không ngần ngại kéo đến từng bầy hàng chục tên. “Hây!” Từ phía sau, Đường Tiểu Tiểu tung ra những cây phi châm trong tay. Kể từ khi quyết tâm sống như một kiếm tu của Hoa Sơn, những cây châm vốn chỉ dùng để cứu người nay lại bay tới mắt và huyệt yếu của bọn ma nhân với tốc độ khủng khiếp. Vụt! Vụt! Chúng đâm vào thân thể ma nhân giống như phi đao của Đường Quân Nhạc. Nhưng Đường Tiểu Tiểu hiểu rõ, chỉ những phi châm mảnh thế này thì không thể nào ngăn nổi ma nhân. Nàng gây cho chúng một chút khó chịu rồi không ngần ngại rút kiếm. Keng keng keng! Một bàn tay bao phủ bởi khí đen túm lấy lưỡi kiếm của nàng. Qua lưỡi kiếm đang vung chéo, xích nhãn xuất hiện trong tầm nhìn của nàng. Mùi máu tanh và sát khí dày đặc đến mức nghẹt thở.(..... ... . *....... Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL13.COM.)4 Trong khoảnh khắc, một nỗi sợ nghẹt thở bao trùm lấy nàng. Nhưng nàng nhớ đến lời sư thúc vẫn thường nói. ‘Không phải không sợ. Mà là sợ cũng chẳng làm được gì.’ Keng. Ngay trong nỗi sợ ấy, nàng vẫn là người có thể vung kiếm. Đường Tiểu Tiểu xoay kiếm. Máu đỏ túa ra từ bàn tay của ma nhân. Máu của chúng cũng chẳng khác gì máu của nàng cả. Vút! Nàng vung kiếm toàn lực, chặt đứt ngón tay ma nhân. Những năm tháng không ngừng rèn luyện, tự phá bỏ rồi tái tạo bản thân qua kiếm pháp, đã đủ để biến nàng thành một Mai Hoa kiếm tu thực thụ. Bịch! Thay vì phi châm, nàng dùng tay trái tung chiêu Trúc Diệp Thủ đẩy lùi ma nhân, rồi như sấm chớp giơ ngang kiếm. Một đường đỏ thẫm xuất hiện trên cổ địch thủ. Đường Tiểu Tiểu không dừng lại, nghiến chặt răng tung ra Mai Hoa Kiếm Khí. Xào xạc! Cánh hoa đỏ, dù cùng màu với đôi mắt ma nhân, nhưng lại tỏa ra cảm giác ấm áp, nở rộ rực rỡ.5 Keng! Keng! Keng! Chưởng lực của địch len lỏi qua giữa những cánh hoa, nhưng tất cả đã bị Lý Tống Bạch liều mạng ngăn chặn. Hoa Sơn và Tông Nam. Một bên là kiếm pháp từ bỏ tất cả để tấn công, một bên là kiếm pháp hy sinh nhiều thứ để phòng thủ. Khác biệt đến mức không thể hòa hợp, nhưng chính vì thế mà lại phù hợp đến kỳ lạ. Hai môn phái lần đầu tiên hòa làm một. “A Di Đà Phật!” A La Hán Thần Quyền của Tuệ Nhiên cũng trút xuống như bão táp. *** “Hừm…” Ở một nơi khác, Trường Nhất Tiếu khẽ tặc lưỡi đầy khó chịu. Ánh mắt hắn dừng lại trên những kẻ trẻ tuổi đang liều mình ngăn cản ma nhân. Giờ chuyện này chẳng còn xa lạ. Những gì mắt thấy tai nghe không còn là lần đầu. Nhưng vẫn thật khó hiểu. Bọn trẻ đó không thể nào mạnh hơn ma nhân. Sức mạnh mà kẻ gọi là Thiên Sát ban cho đủ khiến cả Trường Nhất Tiếu phải rùng mình. Đám gà con kiệt sức đó không thể nào địch nổi. Vậy mà chúng vẫn làm được điều tưởng chừng không thể. Điều này không còn là kỳ tích, mà là quái lạ. Vì sao điều đó lại xảy ra, Trường Nhất Tiếu không hiểu được. Nhưng hắn không phủ nhận khả năng rằng kỳ tích đó lại có thể tái hiện. “Đặc biệt là…” Ánh mắt Trường Nhất Tiếu khóa chặt lấy một người. Giữa những kẻ kỳ dị đó, có một người lại càng lạc lõng. Nói trắng ra, kẻ ấy yếu đến mức không nên đứng trong đội hình này. Nhưng người đó lại chiến đấu dũng cảm hơn bất cứ ai. Như thể đang dẫn dắt những người còn lại. ‘Hoa Sơn… hay là Đường Môn?’ Câu trả lời đã quá rõ ràng. Là cả hai. Người đã biến điều không thể thành có thể chính là kẻ đó, kiếm tu Hoa Sơn mang dòng máu Đường Môn. Trường Nhất Tiếu cảm thấy có chút hứng thú. Hắn liếm môi theo phản xạ. Ban đầu, hắn không định tiêu hao sức lực ở đây. Hắn vẫn còn nhiều việc phải làm, đến mức ngay cả sức giẫm chết một con sâu cũng cần tiết kiệm sức. Nhưng nếu con sâu đó làm loạn quá mức trong nhà, thì phải xử lý nó trước khi nó gây thêm rắc rối. Đôi mắt Trường Nhất Tiếu hẹp lại như ánh trăng non. Gần như cùng lúc với nụ cười hiện lên trên môi, hắn nhẹ nhàng dậm chân. Ngay sau đó, chiếc vòng trên tay hắn khép chặt lại như hàm răng của dã thú, ngoạm lấy lưỡi kiếm đang lao đến. Keng! Một âm thanh chua chát vang lên, Đường Tiểu Tiểu mở to mắt sửng sốt. Việc Trường Nhất Tiếu đột ngột xuất hiện trước mắt nàng khiến người đang gồng mình chống chọi nỗi sợ như nàng không khỏi dao động. Nàng theo phản xạ giơ tay lên phòng thủ. Bởi vì đối thủ là Trường Nhất Tiếu, nàng nghĩ không chừng mấy chiếc nhẫn kia có thể đâm xuyên vào thân thể mình bất cứ lúc nào. Nhưng thứ Trường Nhất Tiếu đưa ra để đối phó với nàng lại chẳng phải là mấy cái nhẫn đó. “Hừm.” Trường Nhất Tiếu, đối mặt trực diện với ánh mắt của Đường Tiểu Tiểu, rồi khẽ cười. “Quả nhiên… con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.” Khoảnh khắc đó, Đường Tiểu Tiểu có cảm giác thời gian như ngưng đọng. Ngay khi Trường Nhất Tiếu xuất hiện, thế giới đầy khốc liệt bỗng chốc rơi vào yên tĩnh lạ lùng. Giữa thế giới bị đè nặng bởi cơn lặng câm ấy, nàng nhìn thấy đôi môi đỏ sậm của Trường Nhất Tiếu đang nở một nụ cười rợn người. Có lẽ chính lúc đó, Đường Tiểu Tiểu đã lờ mờ cảm thấy được. Cảm thấy được những lời sắp phát ra từ đôi môi kia. Nàng vặn cổ tay mình như phát cuồng, cố gắng ngăn hắn mở miệng. Nhưng quyền của Trường Nhất Tiếu còn nhanh hơn. Bốp! Lòng bàn tay hắn đánh trúng cổ tay nàng, khiến chính tay nàng đập mạnh vào mặt nàng, nàng ngã lăn ra sau một cách thảm hại. “Ngươi…!” Vừa chạm đất, Đường Tiểu Tiểu lập tức gượng dậy. Trường Nhất Tiếu vẫn đứng đó, cao ngạo nhìn xuống nàng. Trong nét khinh bỉ trên gương mặt hắn thoáng hiện chút thương hại. “Ô kìa. Không đúng, không đúng. Ngươi không nên nổi giận. Mà nên thắc mắc mới phải.” Những lời vô nghĩa khiến nàng gần như buột miệng chửi rủa, nhưng Trường Nhất Tiếu đã thì thầm trước đó. “Ngươi không tò mò sao?” Giọng nói như thể con quỷ đang bò ra từ trong tim. “Rằng phụ thân ngươi đã chết như thế nào.” “Cái gì…?”(..... ... . *....... Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL13.COM.) “Nếu là bổn quân. Thì bổn quân có thể kể cho ngươi nghe.” Đường Tiểu Tiểu sững sờ nhìn Trường Nhất Tiếu. Lúc đầu, nàng không thể hiểu được. Không, nàng không muốn hiểu. Nhưng nàng không thể mãi lẩn tránh. Vì nàng quá thông minh để làm thế. “Không thể nào…” Giọng nói run rẩy bật ra. “Không thể nào. Không đời nào. Phụ thân ta… phụ thân ta không thể chết dưới tay một kẻ như ngươi… một kẻ như ngươi!” Nàng điên cuồng lắc đầu. Nàng không thể tin lời hắn được. Đó chỉ là lời thì thầm của độc xà để mê hoặc nàng thôi. Dối trá! Nàng liều mạng phủ nhận, hết lần này đến lần khác. Nhưng trong thâm tâm nàng đã biết. Trường Nhất Tiếu là kẻ có thể dễ dàng nói dối. Nhưng giờ đây, hắn không có lý do gì để làm thế. Để đánh sập một mình nàng mà bịa ra một câu chuyện như vậy thì quá phiền phức đối với hắn. Đáng buồn thay, Đường Tiểu Tiểu đã nhận ra điều đó. “Khônggggg!” Tiếng gào như sấm nổ vang lên. Nàng gào thét như dã thú, nước mắt tuôn trào. Nhưng nàng không gục ngã. Thay vì tuyệt vọng, nàng chọn con đường mình phải đi. Nàng không có lấy một chút do dự. “Trường Nhất Tiếu!” Đường Tiểu Tiểu siết chặt thanh kiếm, không hề có lấy một động tác phòng thủ, dốc toàn lực lao thẳng về phía Trường Nhất Tiếu. Trường Nhất Tiếu nở nụ cười ghê rợn.
336