Novel Manhwa Premium

Kho Tàng Truyện Manhwa & Light Novel Chất Lượng Cao - Kiểm Tra Trước Khi Nhận

Hoa Sơn tái khởi

Chapter 1848: Vận mệnh. (3)

Khoảnh khắc đáng sợ nhất đối với một người đang đứng giữa chiến trường là gì? Là khi chứng kiến cảnh một người bị chém đầu ngay trước mắt? Hay là khi tận mắt thấy tay chân của người bằng hữu chí cốt, người đã hứa cùng nhau sống sót trở về, bị xé toạc và tung lên không trung? Hay là khi toàn cục trận chiến đã ngả về bại trận, chẳng còn lối thoát nào nữa? Không. Tất cả những điều đó có thể là tình huống tuyệt vọng, nhưng chưa phải là điều đáng sợ nhất. Sự khắc nghiệt của hoàn cảnh không nhất thiết tạo nên nỗi sợ hãi lớn nhất. Vậy thì, khi nào người đứng nơi chiến trường cảm thấy nỗi sợ hãi tột độ?(..... ... . *....... Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL13.COM.) Giờ đây, những người đang có mặt trên mảnh đất này đã có thể trả lời câu hỏi đó.2 Chính là lúc đòn tấn công của đối phương không còn một chút do dự.7 Sói săn cừu không hề chần chừ. Bởi nó tin chắc rằng sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào từ cuộc săn này. Khác với một cuộc xung phong vì lý tưởng hay chí khí, đây là một cuộc săn đuổi để giết chóc, một cuộc săn mồi của kẻ đồ tể. Bản năng của con người cảm nhận được điều đó, và sắc mặt của mọi người đều tái nhợt đi. Ngay cả khi những cảm xúc trong lòng còn chưa kịp lấp đầy, bóng đen đã lao thẳng vào bọn họ như tia chớp. Uỳnh! Hắc khí dày đặc bốc lên khắp nơi. Khác hẳn với kiếm quang thanh sạch của các đạo sĩ Võ Đang, thứ khí tức này đục ngầu đến ghê tởm, đó là thứ từng bị nguyền rủa khắp thiên hạ với cái tên “ma khí”, nay lại phủ chụp lên những võ giả đã kiệt sức của Thiên Hữu Minh mà không chút thương tình. Cuộc chạm trán ấy đã gợi lại thời khắc đẫm máu của Trung Nguyên năm xưa. "Aaaaaaaaaaaah!" Một người còn sống bị xé xác thành trăm mảnh. Một sinh linh từng được gọi là “người” giờ hóa thành vô số mẩu thịt văng khắp nơi. Nước mưa đang đổ cũng bị nhuộm đỏ, da thịt người rải đầy mặt đất. Đó là một kết cục kinh hoàng vượt quá mọi tưởng tượng. "Aaaaaa!" Đó không phải là tiếng hét của kẻ bị xé xác, mà là tiếng gào của kẻ xé xác. Tiếng gầm như dã thú cùng với cơn hắc cuồng phong đã nghiền nát những võ giả kiệt sức thành từng mảnh nhỏ. "U… ư…!" Trước cảnh tượng kinh hoàng, các võ giả của Thiên Hữu Minh chỉ còn biết đứng sững như hóa đá. Quá mức tàn nhẫn. Phải chăng chỉ vì Ma Giáo tấn công Trung Nguyên mà họ bị căm ghét đến mức đó? Những kẻ tôn thờ ma đạo, liệu có đáng để người ta kêu gào tận diệt đến giọt máu cuối cùng?2 Không, không thể chỉ vì lý do đó. Nếu chỉ như vậy, thì bao nhiêu dị tộc quanh Trung Nguyên cũng đã sớm chịu chung số phận với Ma Giáo rồi. Và giờ đây, cái cảnh tượng ghê tởm trước mắt đã cho thấy câu trả lời. Không phải Trung Nguyên nguyền rủa Ma Giáo. Mà là Ma Giáo nguyền rủa Trung Nguyên. Lòng thù hằn mà người Trung Nguyên dành cho Ma Giáo, chẳng qua cũng chỉ là tiếng thét thống thiết để giành lấy sự sống. Ma nhân căm ghét Trung Nguyên. Không, chúng căm ghét mọi sinh vật sống. Chính vì không ai hiểu được gốc rễ và bản chất của nỗi hận đó, nên người ta càng sợ hãi hơn. Và giờ đây, cái nỗi hận vô phương lý giải ấy đang dội thẳng vào mọi người có mặt tại chiến trường này. Rắc! Bóng người trong hắc y, đôi mắt đỏ rực như máu, vung móng vuốt như lũ quỷ điên cuồng. "Aaaaa!" Chúng xuyên thấu ngực, giật tim, dùng răng nanh gặm đứt cổ họng. Ngay cả khi xác chết đã ngừng thở, chúng vẫn điên cuồng chém giết không ngừng. Vẫn chưa đủ, trước khi thi thể kịp chạm đất, chúng vẫn lao mình về phía nạn nhân tiếp theo. Những cử động điên loạn này dần trở nên giống như một sự giãy giụa tuyệt vọng. Càng nhiều máu và thịt văng ra, lũ quỷ càng trở nên cuồng loạn, giống hệt như những gì người Trung Nguyên từng chứng kiến.7 Những hiệp khách của Thiên Hữu Minh mặt xanh mét, họ bị áp đảo bởi ác ý vô tận, lùi lại từng bước run rẩy. "Bọn... bọn quái vật..." Họ phải bỏ chạy thôi. Chiến đấu trong tình cảnh này chỉ là con đường ngắn nhất đến cái chết tức tưởi. Nếu kết cục của sự kháng cự tuyệt vọng và việc ngửa cổ chờ chết cuối cùng vẫn giống nhau, thì kháng cự còn có ý nghĩa gì? Nhưng cuối cùng, không một ai chạy cả. Có lẽ vì chút tự trọng cuối cùng. Hoặc vì chút tình nghĩa còn sót lại níu chân họ. Hay có lẽ, lời của Đường Tiểu Tiểu từ Hoa Sơn vẫn còn đọng lại trong tâm trí họ. Nhưng lý do rõ ràng hơn tất cả chính là thứ đang hiện diện ngay trước mặt họ lúc này là một vị quyền tăng áo rách tả tơi và một kiếm tu mặc bạch bào nhuốm đầy máu.4 Tuệ Nhiên, người vừa bị đánh bật ra bởi một đòn của Trương Nhất Tiếu, đã lao về phía đám đông đen kịt như tên bắn. Theo sau hắn là Lý Tống Bạch, bám sát không rời. Hình ảnh này khiến những người khác không thể bỏ chạy. … Tại sao?(..... ... . *....... Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL13.COM.) Vốn dĩ, tiến về phía kẻ thù là đạo lý hiển nhiên của chính phái, là biểu hiện của tấm lòng nghĩa hiệp. Vì vậy, họ không có lý do gì phải bị đả kích cả. Nhưng dù vậy, tất cả vẫn không khỏi chấn động. Bởi giờ đây, ai cũng hiểu được việc giữ vững tấm lòng nghĩa hiệp ấy trước những kẻ thù như thế này khó khăn đến nhường nào. 'Chẳng lẽ họ không biết sợ sao?' Không thể nào. Ai cũng có nỗi sợ. Ngay cả những người mạnh hơn, nỗi sợ của họ cũng không hề giảm đi. Sinh mạng mỗi người chỉ có một, và nó vô cùng quý giá. Trong tình huống mà kết cục bị giày xéo thảm khốc đã hiện rõ trước mắt, việc tiến về phía kẻ thù chắc chắn không phải điều dễ dàng với họ. Nhưng trong khoảnh khắc này, Tuệ Nhiên không hề do dự dù chỉ một sợi tóc. Không phải vì dũng khí hay những lý do cao cả như vượt qua nỗi sợ. Chỉ là vì hắn đã quá quen. Quen với việc lao vào tuyệt vọng. "A Di Đà Phật!" Tuệ Nhiên đã chứng kiến vô số lần. Hình ảnh phía sau lưng của những người mạnh hơn mình, và cả những người có lẽ đã từng yếu hơn mình. Ánh mắt không chút sợ hãi, bước những bước dài về phía trước, nhưng trên vai họ vẫn thấp thoáng sự run rẩy khẽ khàng. Sau khi chứng kiến tất cả, giờ đây Tuệ Nhiên có thể tự tin nói rằng: Thứ quyết định bước tiến không phải là sức mạnh thể chất. Mà là sức mạnh tinh thần có thể đè nén nỗi sợ bản năng trào dâng trong lòng và cuối cùng bước chân về phía trước. Nói cách khác, chính là sức mạnh của tâm hồn.5 Trong khoảnh khắc này, Tuệ Nhiên tin chắc rằng mình có một tâm hồn mạnh mẽ như thế. Rầm! Kim Cang Quyền đâm thẳng vào ngực kẻ thù. Kết quả quen thuộc đã không xảy ra. Dù quyền pháp của Tuệ Nhiên đã ra đòn hoàn hảo, kẻ thù chỉ lùi lại vài bước. Xoẹt xoẹt xoẹt! Ngay sau đó, hơn chục luồng cang khí trút xuống như mưa. Những vết cào như vuốt thú khắc trên thân cây cổ thụ, mang theo sức mạnh kinh hoàng có thể xé nát cả thân thể luyện tập cường tráng của Tuệ Nhiên như giấy. Quyền pháp của Tuệ Nhiên giao chiến với nó trong không trung. Ầm! Quyền lực tỏa ra rebhvbnhư sóng cuốn, nghiền nát cang khí. Tuệ Nhiên đạp mạnh chân, phóng thần quyền về phía ngực kẻ thù. Ầm ầm ầm! Âm thanh như hàng chục tiếng chuông đồng cùng gióng lên vang dội. Ma nhân bị bắn ngược như hỏa pháo, ngực chúng lõm sâu, phun máu đỏ như suối. Bách Bộ Thần Quyền phóng ra ở cự ly gần đã thực sự tịnh hóa ma khí. Uỳnh! Đáng tiếc, Tuệ Nhiên cũng không thoát vô sự. Ba vết cào sâu hoắm in trên vai khiến hắn đau rát. Lũ ma nhân phóng ra ma khí đen kịt ào tới như thác lũ. Dù cả đời tu tâm dưỡng tính, Tuệ Nhiên vẫn cảm thấy choáng váng trước cảnh tượng này, hắn cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ khó tả. Dù có đập bao nhiêu lần, trái tim con người cũng không thể trở thành thép. Tuệ Nhiên đã phải nghiệm ra điều đó một cách đau đớn. Ầm! Hắn theo phản xạ tung một quyền đánh thẳng vào mặt kẻ thù. Cổ đối phương gần như gãy ngược về sau. Đó thực sự là một đòn trúng đích. Phựt! Nhưng ma nhân vẫn vung tay tấn công hắn dù cổ đã gãy. Giống như một xác chết vẫn cử động sau khi tắt thở. Những ngón tay quặp như móng chim ưng, bọc đầy ma khí đen, lao về phía Tuệ Nhiên. "Aaaa!" Tuệ Nhiên nghiến răng, liên tiếp phóng ra Thập Nhị Quyền. Trong khoảnh khắc nguy cấp nhất, thứ hắn tìm đến không phải Thần Quyền hay Thần Công, mà là võ công căn bản của võ học Thiếu Lâm - La Hán Quyền đã đạt đến cực hạn. Móng tay bọc ma khí đục thủng quyền kình rực lửa của Tuệ Nhiên. Nhưng đổi lại, Tuệ Nhiên đã nghiền nát xương sườn đối phương thành bột. Nhưng ngay sau đó, điều không thể hiểu nổi bằng lý lẽ thông thường đã xảy ra. Ma nhân vẫn tiếp tục gào thét như thú dữ và tấn công Tuệ Nhiên dù xương sườn nát vụn, nội tạng tan nát. Và phía sau, vô số ma nhân phóng ra hắc ma khí, mắt chúng lóe lên xích sắc. Không ai thấy được điểm dừng. Tuệ Nhiên quá sợ hãi đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại. Trái tim nàng quá yếu đuối để có thể vượt qua tất cả những điều này. Nhưng điều đó không quan trọng. Dù không có một trái tim cứng rắn như thép, dù không có sức mạnh để áp đảo tất cả... hắn vẫn có thể hiện diện ở nơi này. Một cú đá mang theo khí thế bất phàm xé gió bay tới và nghiền nát đầu đối phương. Ngay sau đòn tấn công đó, chưởng lực lao tới chỗ Tuệ Nhiên, người lúc này đã mất đi sức kháng cự. Ngay khoảnh khắc ấy, hàng chục đường kiếm khí lao đến, dựng lên một bức tường trước mặt Tuệ Nhiên. Không, đây không chỉ đơn thuần là một bức tường bằng kiếm khí. Đây là bức tường ý chí kiên định nhất trên thế gian, được dựng lên chỉ bằng một khát khao duy nhất: "Tuyệt đối không được gục ngã." Rầm rầm rầm rầm! (..... ... . *....... Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL13.COM.) Những luồng cang khí lao đến cào xé dữ dội bức tường kiếm khí. Nhưng bức tường ấy vẫn kiên cường chống đỡ đến cuối cùng để bảo vệ Tuệ Nhiên khỏi móng vuốt của kẻ địch. "Aaaaaaaaaaaa!" Một tiếng hét trào dâng như vắt kiệt cả cơ thể vang lên. Lý Tống Bạch đang dốc cạn tất cả những gì mình có. Kiếm pháp Tông Nam sẽ chặn đứng mọi thứ. Chỉ vì điều đó, Lý Tống Bạch đã khổ luyện đến tận cùng. Nhưng nếu chỉ dùng thanh kiếm ấy để ngăn đòn tấn công nhắm đến bản thân, thì dù có đâm xuyên thiên hạ trong một kiếm thì liệu có ý nghĩa gì? "Với kiếm của con, con có thể chặn đứng bất cứ điều gì trên đời." ‘Không, người sai rồi, Chưởng Môn Nhân.’ Nếu chỉ dừng lại ở đó, thì cũng chẳng khác gì Tông Nam từ trước đến nay. "Không phải chỉ để chặn lại…" Lý Tống Bạch nghiến răng đến bật máu. Máu đỏ tươi trào ra từ khóe môi hắn. "… Mà là để bảo vệ!" Cùng lúc với tiếng gầm vang như muốn vượt qua mọi giới hạn của chính mình, hai nam nữ từ phía trên lao xuống. Phạch phạch phạch! Trên bức tường kiếm đồ sộ mà Tông Nam dựng nên, hàng chục đóa hoa mai nở rộ. Những đóa hoa mọc trên bức tường kiên cố trông mong manh, nhưng chính vì thế mà chúng trở nên đẹp đẽ và chết chóc. Những đóa hoa ấy lập tức trút xuống lũ ma nhân. Lũ ma nhân bản năng chững lại khi thấy Mai Hoa Kiếm Khí đột ngột xuất hiện. "… Hãy xác nhận đi." Bạch Kiếm vươn thẳng lên trời. "Rằng thiên mệnh có đang cùng ta hay không." Ngay giữa bầy hắc ma nhân, một vầng thái dương bạch sắc rực rỡ giáng xuống.

60